Chiều về ngang phố nhỏ mưa bayHàng cây sưa thắp dài dài nỗi nhớTường lổ loang muộn phiền trăn trởXa nhau rồi
Lạc mất nhau rồiTrong chiều phố nhỏ mưa bay
Người có về không?Phố nhỏ vờ không biết không hayCứ ôm hết vào lòng gót giày vừa quen vừa lạTa của ngày xưaTừng bước nhẹ nhàng khẽ in vào lòng phốNay vội vàng gót nhọn khắc lên những đớn đau
Phố thản nhiên cười cho lắm kẻ đón đưa nhauVừa mới quay lưng đã trở thành xa lạCũng từng tổn thương, từng hoang mangTừng gieo rắc giọt sầu trên hàng sưa trút láNhưng phố quen rồiYêu chưa đủ, thế thôiPhố buông mình mặc ngày tháng vội trôiCó lúc nhận ra kẻ có lòng với phốVẫn đứng góc xưa,Thay nước mắt cho nụ cườiThay bóng chung đôi thành một mình đơn độcPhố chạnh lòng gom nước mắt hóa mưa bayNgười chông chênh lạnh lẽo một bàn tayVề lại phố, chạm vào góc tườngVách dựa lưng,Đã từng, giờ rêu đổNghe trong mắt mưa, trong cái giá buốtNhắc nụ hôn đầu còn ướtBờ môi khô rồi, thôi phố nhỏ cứ mưa.
Gửi Gió – blogradio