Này, “…không men, không rượu” sao Hà Nội cứ làm tôi say đến thế!

Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc cái tiêu đề tôi đặt cho bài viết này đúng không? Nhưng thật đấy, Hà Nội cứ bình yên, nhẹ nhàng mà lại khiến người đi mong nhớ khắc khoải, người ở lưu luyến chẳng muốn rời. Mỗi con đường, mỗi góc quán nhỏ hay mỗi ly cà phê,… ở cái thành phố nhỏ bé này đều đáng được yêu, được ghé qua ít nhất một lần trong đời. Bạn hãy theo chân tôi để cùng say Hà Nội, cùng xem Hà Nội có gì vui đến thế nhé!Mục Lục1. Mê Cầu Long Biên – “Tháp Eiffel” giữa lòng Hà Nội2. “Phải lòng” những quán cà phê đậm chất Hà NộiSay “Đinh cafe” Đắm chìm tại 111 Quán Thánh (H4FC)Trở về tuổi thơ ở Cafe Căng Tin 109 – Xã Đàn 3. Yêu một Hà Nội rất đời thường

1. Mê Cầu Long Biên – “Tháp Eiffel” giữa lòng Hà Nội

Chẳng nguy nga, lộng lẫy như những cây cầu mới nhưng cầu Long Biên vẫn luôn luôn chiếm trọn tình yêu của người Hà Nội. Gần gũi lắm, nó là con đường thân thuộc trở về nhà. Thân thương lắm, nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm, kết tinh những tình yêu đẹp. Chân thực đến lạ, chiếc biển cũ từ ngày xưa đã hoen gỉ theo thời gian vẫn được giữ lại, con đường sắt xuyên qua cầu được đóng khung gỗ chắc chắn vẫn còn đó, vẫn hàng ngày đưa những người con Hà Nội trở về. Tôi yêu Hà Nội từ những nét xưa cổ.
Này, “…không men, không rượu” sao Hà Nội cứ làm tôi say đến thế!
Phông chữ đã cũ mòn trên biển báo.Từ khi có thêm những cây cầu khác, cầu Long Biên đã được chia sẻ bớt gánh nặng nhọc nhằn. Bây giờ cầu chỉ dành cho những phương tiện thô sơ và người đi bộ. Không biết từ bao giờ cây cầu đã trở thành bạn của những người dân lao động ngoại thành, là con đường người và xe vội trong nắng sớm, là những chiếc bóng đổ dài về trong hoàng hôn. Tôi thích những buổi chiều đầy nắng trên cầu Long Biên, nơi ấy như thể một Hà Nội thu nhỏ, ẩn sâu trong mình nỗi vất vả đầy sương gió.
Anh đang chụp ảnh đó.Cầu Long Biên là nơi để về, là nơi những nụ cười luôn nở dù có đang phải mưu sinh kiếm sống. Cầu là nơi những người già tập thể dục, là nơi những đứa trẻ nô đùa, là những vòng quay xe đạp học trò vội về nhà. Đời thường là thế, nhưng Cầu Long Biên cũng đẹp một cách tình tứ, là nơi hò hẹn tâm tình, là nguồn cảm hứng mãnh liệt cho những nhiếp ảnh gia, nhà văn, nhà thơ, người yêu nghệ thuật.

2. “Phải lòng” những quán cà phê đậm chất Hà Nội

Say “Đinh cafe” 

Bất chợt gặp cơn mưa, tôi hay bạn có thể ù té vào bất kì một quán cà phê nào, rồi mộng mơ ngắm thành phố này thôi. Mọi con phố đều có những quán cà phê rất đẹp, lạ, riêng. Có nơi đâu như Hà Nội không? Nhắc nhỏ nhé “ Đinh cafe” là nơi bạn phải qua ở Hà Nội đó. Quán nhỏ xinh nằm ở 13 Đinh Tiên Hoàng, quận Hoàn Kiếm. Từng nét nhỏ trong quán thực sự rất xinh.
Bộ bàn ghế đi cùng năm tháng.
Chú mèo xinh nhà chị chủ.Đinh cafe ấm áp như một ngôi nhà chung, từ chị chủ thân thiện, bức tường xanh rêu, đến bình hoa loa kèn trắng đầu tháng tư, giữa khung cửa gỗ. Vị cà phê thì chẳng phải bàn, đậm đà hòa quyện chút đắng, được pha theo phương pháp truyền thống, giá dao động từ 15.000 VND – 17.000 VND.
Bình hoa trắng ngần giữa khung cửa.
Những vị khách đầu tiên của quán.
Ly cà phê pha theo phương pháp truyền thống.Đan xen hiện đại lẫn quá khứ, Đinh cho người ta cảm giác nửa tỉnh nửa mơ, chẳng phân biệt được thực tại hay mình đang ở một Hà Nội rất xưa. Lạ thật đấy! Vẫn chiếc biển hiệu cũ với nét chữ đơn giản, được lưu giữ từ rất lâu. Ấy thế mà, những người Hà Nội mê cà phê thì chẳng ai là không biết tới Đinh.
Ngọn đèn vàng ấm áp.
Chị đang nhìn gì đó?
Hiện đại xen lẫn quá khứ.
Biển hiệu cũ vẫn được lưu lại.
Một góc nhìn khác.

Đắm chìm tại 111 Quán Thánh (H4FC)

Từ cái tên rồi vô tình cả cái địa chỉ “111” trên phố Quán Thánh, H4FC trở thành quán cà phê thật đặc biệt. H4FC là “Home4FreeCreators”, hơi khó hiểu chút nhưng mang cả tâm tư, nguyện vọng của chị chủ quán. H4FC sẽ là “nơi dừng chân của những người kiến tạo Tự do”. Tôi đã từng rất thích câu nói “Kết quả của quá trình lao động tự do là sự sáng tạo” có nét tương đồng với tinh thần của H4FC.
Cô gái đến H4FC sau ngày bận rộn.Không có nắng vàng chiếu rọi, không gian quán hoàn toàn thu kín trong những căn phòng nhỏ. Ánh sáng vàng dịu nhẹ tạo cho người đến cái cảm giác được trở về nhà, thư thái nhấp ngụm trà, hay ngả lưng nhắm mắt nghe điệu nhạc du dương.
Chiếc máy làm cà phê giản đơn.
Đồ hand made siêu đáng yêu.Bạn có giống tôi thấy mình như đang ở trong ngôi nhà gỗ của bảy chú lùn không nhỉ? Chiếc máy làm cà phê cũng giản đơn, chậu cây xanh bé bé xinh xinh được đặt quanh phòng, cả những bộ bàn ghế gỗ cũng nhỏ bé, mộc mạc. Giống, giống ngôi nhà trong truyện cổ tích quá.
Cốc cà phê nhỏ bên cuốn nhật ký.
Góc trưng bày những điều ước nhỏ.
Tràn ngập ánh cam vàng.
Tách trà xanh cũng được nhuộm vàng.
Một góc của H4FC.
Góc vườn nhỏ xinh nổi bật của quán.

Trở về tuổi thơ ở Cafe Căng Tin 109 – Xã Đàn 

Mỗi lần đến Căng Tin 109 nằm ở ngã 3 Xã Đàn – Lê Duẩn là bạn lại được một lần trở về tuổi thơ bởi những món hàng thân quen như ô mai, mỳ tôm trẻ em, những viên thuốc bạc hà, truyện tranh, truyện tuổi thơ của Tô Hoài… bên cạnh cà phê và những thức uống khác không thể thiếu.
Chiếc biển hiệu cũ trong góc phố tập thể.
Khung cửa sổ và những câu hỏi nhỏ.
Có cô bé tự sự qua tiếng đàn.Phong cách bài trí của quán phù hợp với những người hoài cổ, yêu nghệ thuật. Đây cũng là một không gian lý tưởng cho những người yêu Hà Nội, một Hà Nội xưa thu nhỏ. Các bạn trẻ khi đến đều rất thích được ngồi nhìn thế giới bên ngoài qua những ô cửa vuông này nhé.
Góc cửa sổ hoài niệm.
Chiếc bàn sát quần pha chế.
Góc “tình” nhất của Căng-tin 109.Đồ uống ở đây thì rất rẻ mà khá được nếu không muốn nói là quá ngon. Bạn có thể ngồi cà kê tâm sự, thủ thỉ cả ngày với cốc trà chanh 10.000 VND hay combo mỳ tôm trẻ em 5.000 VND / 3 gói. Thức uống ngon nhất được các bạn trẻ hay chính tôi thích gọi nhất là trà quất, vị chua chua ngọt ngọt rất gần gũi.

3. Yêu một Hà Nội rất đời thường

Người ta hết xuống biển rồi lại lên rừng, lên núi để tìm cái đẹp. Còn tôi, sau khi hòa mình để thấy Hà Nội đẹp từng chi tiết thì tôi tiếp tục lên cao để ngắm trọn Hà Nội yêu thương. Trong thành phố có khá nhiều tòa nhà cao tầng nổi tiếng dễ dàng để bạn lựa chọn là điểm đến, tuy nhiên để nhìn Hà Nội một cách chân thực và giản dị thì tôi cũng như các bạn trẻ lại thích lên những mái nhà chung cư, nơi có nắng, có gió, và có cảm giác được gần với da thịt Hà Nội hơn.
Cô gái trên mái nhà Hà Nội.Trên này, chúng tôi như cánh chim tự do bay nhảy, nằm dài trên mái. Nhắm mắt để thấy mây sà xuống mặt, lặng yên để nghe nhịp sống thành phố Hà Nội đang hối hả. Cũng có một vài khoảnh khắc Hà Nội cũng bặt im như thủ thỉ, tự tình, rồi tức thì lại réo lên những âm thanh ồn ã, rộn ràng.
Chàng nhân vật chính nhiều tâm sự.Từ trên cao nhìn xuống, những mái nhà san sát nhấp nhô, đằng xa xa một vài tòa nhà khổng lồ sừng sững đứng cạnh. Dòng người tất bật ngược xuôi qua lại, kéo theo Hà Nội cũng vội vàng hơn. Thì ra sau những vẻ đẹp bình yên luôn hiện hữu sắc nét qua từng chi tiết kia, thì ở một góc nhìn nơi tôi đang đứng, Hà Nội cũng như bao thành phố khác cũng có những âm thanh ồn ã, cũng đang bước những bước đi vội vã của cuộc sống này.
Này chàng trai, “xin cho tôi mượn bờ vai”!Thế đấy, Hà Nội đa chiều cho tôi nhiều cảm xúc hỗn độn, chẳng rõ ràng nhưng rõ nét nhất luôn là “Hà Nội vẫn đẹp thật đấy, đẹp theo mọi góc nhìn, đẹp chiều lòng người”. Chàng trai ngồi cạnh tôi có thử “Này em có dám đi cùng anh mà xa Hà Nội không?” Tôi chẳng cần suy nghĩ nhiều sau lời ẩn ý kia mà đáp “Xa anh thì được, và em chỉ cần Hà Nội là đủ”.
Cô gái chỉ cần Hà Nội là đủ.
Chàng trai muộn phiền vì cô gái đã thuộc về Hà Nội.Này, “…không men, không rượu” sao Hà Nội cứ làm tôi say đến thế!” Tình yêu chất chứa dành cho Hà Nội tôi chẳng muốn giữ cho riêng mình. Tôi muốn cả thế giới này cùng yêu Hà Nội qua những điều giản đơn, bình dị, chân thực nhất. Yêu Hà Nội khi bình yên, đẹp lạ, khi Hà Nội nay vẫn lưu giữ nét xưa. Yêu cả khi Hà Nội rất đời thường, không hoa mĩ, yêu khi Hà Nội có gì vui và cũng khi không có gì vui. Đến rồi bạn sẽ thấy mình bị nghiện Hà Nội lúc nào mà không hay! Cứ tin tôi đi.Tác giả: Dương Hải Ly*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal Nguồn : Traveloka