Wimbledon có thể là giải quần vợt uy tín nhất thế giới, nhưng không phải giải đấu dẫn đầu về doanh thu. Nhà tổ chức cố tình làm như vậy.
Roger Federer trong trận chung kết đơn nam Wimbledon năm 2017 - Ảnh: Tom Jenkins / Getty Images
Theo các con số tài chính chính thức được công bố bởi Phòng đăng ký kinh doanh Vương Quốc Anh (Companies House), Wimbledon có doanh thu 289 triệu đô la Mỹ trong năm 2017, cao hơn 6,5% so với con số năm ngoái. Tuy nhiên, con số này lại thấp hơn khi so sánh với doanh thu 350 triệu đô la Mỹ, tăng 15% so với năm 2016 của giải Mỹ mở rộng, theo một nguồn thạo tin nói với Forbes dù kết quả kinh doanh năm 2017 chưa được công bố.
Chênh lệch lớn về doanh thu đến từ đâu?
Hai giải Grand Slam Wimbledon và Mỹ mở rộng có doanh thu từ các nguồn như: tài trợ, bản quyền phát sóng, bán vé và kinh doanh hàng hóa. Tuy hai giải đấu này không công bố doanh thu từng phần, nhưng các chuyên gia cho rằng Wimbledon thu về 160 triệu đô la Mỹ từ bản quyền phát sóng, 47 triệu đô la Mỹ từ bán vé, 47 triệu đô la Mỹ từ tài trợ và 35 triệu đô la Mỹ từ kinh doanh hàng hóa. Số liệu tương ứng của giải Mỹ mở rộng là khoảng 120 triệu đô la Mỹ quyền phát sóng, 120 triệu đô la Mỹ bán vé, 65 triệu đô la Mỹ từ các khoản tài trợ và 45 triệu đô la Mỹ từ kinh doanh hàng hóa.
60 triệu đô la Mỹ doanh thu vượt trội của giải Mỹ mở rộng so với Wimbledon phần lớn đến từ hai nguồn: tài trợ và bán vé.
Giải đấu Wimbledon, được điều hành bởi Câu lạc bộ tennis và croquet toàn Anh (AELTC), luôn giữ ý thức cao về tính truyền thống. AELTC ủng hộ quan hệ đối tác lâu dài với các nhà tài trợ đáng tin cậy như Rolex, Slazenger và Robinsons Barley Water và không cho phép các nhà tài trợ này quảng cáo trực tiếp trên sân đấu. Các logo trên hầu hết sân đấu đều có màu đen, rất khó nhìn thấy, để làm nổi bật vẻ đẹp của cỏ xanh (Wimbledon là giải đấu tennis trên sân cỏ) và đường biên xanh đậm. Tại sân đấu trung tâm và sân số 1, các logo có màu trắng, nhưng có kích thước rất nhỏ, đối với những ai không ngồi ở hàng ghế đầu.
Đối lập với cách "ẩn" logo của Wimbledon, giải Mỹ mở rộng lại nắm bắt mọi cơ hội để in đậm tên nhà tài trợ quanh sân đấu, kể cả trên lưới.
Vì sao Wimbledon từ bỏ quá nhiều doanh thu từ quảng cáo như vậy? Trong một email gửi Forbes, Mick Desmond, giám đốc thương mại và truyền thông của AELTC, cho biết: “Triết lý giữ sân đấu luôn “sạch” của chúng tôi chính là trọng tâm thương hiệu và được các đối tác toàn cầu, bao gồm cả các đối tác cung cấp trực tiếp và các hãng truyền thông, tôn trọng và đánh giá cao. Bên cạnh đó, việc xem xét hạn chế số lượng đối tác rất quan trọng. Điều này đảm bảo rằng, chúng tôi có thể tối đa hóa từng mối quan hệ theo các điều khoản và mục tiêu riêng. Chính vì vậy, mục đích của chúng tôi không phải là đạt được doanh thu tối đa trong ngắn hạn mà là xây dựng các mối quan hệ dài hạn, điều sẽ đảm bảo tương lai của giải và các đối tác trong nhiều năm tới.”
Sự khác biệt trong doanh thu bán vé cũng là một hình ảnh tương phản khác giữa truyền thống và thương mại hóa. Mặc dù Wimbledon đang làm tự làm mới mình đôi chút, nhưng sân trung tâm gần như chẳng mấy thay đổi so với hàng thập kỷ trước. Ngược lại, sân vận động Arthur Ashe (tại giải Mỹ mở rộng) được xây dựng dựa trên hình ảnh của một đấu trường thể thao hiện đại. Do đó, giải Mỹ mở rộng có 23.771 chỗ ngồi, nhiều hơn hẳn so với sức chứa 15.000 của sân trung tâm Wimbledon. Năm 2017, 500.000 nguời đã đến tham dự giải Wimbledon, trong khi 700.000 người đi xem giải Mỹ mở rộng. Ngoài ra, vé xem các trận đấu của giải Wimbledon rẻ hơn so với Mỹ mở rộng.
Chênh lệch doanh thu cũng ảnh hưởng đến các vận động viên. Kể từ ngày 02.07.2018, Wimbledon sẽ có tổng tiền thưởng trị giá 46,6 triệu đô la Mỹ, tăng 7,5% so với năm ngoái. Nhà vô địch đơn nam và đơn nữ đều sẽ nhận số tiền thưởng trị giá 3,08 triệu đô la Mỹ. Trong khi đó vào năm ngoái, giải Mỹ mở rộng đã trao tổng tiền thưởng trị giá 50 triệu đô la Mỹ cho các vận động viên, trong đó nhà vô địch đơn nam đơn nữ, mỗi người được thưởng 3,7 triệu đô la Mỹ.
Chênh lệch 40 triệu đô la Mỹ trong doanh thu từ phát thanh truyền hình mà Wimbledon cao hơn giải Mỹ mở rộng là do giá trị và quyền lợi quốc tế của giải đấu này. Điều này đã minh họa cho sức mạnh thương hiệu toàn cầu của Wimbledon. AELTC hoàn toàn có thể tăng doanh thu thêm 60 triệu đô la Mỹ nữa nếu tổ chức này trở nên thương mại hóa hơn. Nhưng có vẻ như Wimbledon sẽ tiếp tục ưa chuộng món dâu tây và kem truyền thống hơn là các logo lộ liễu của nhà tài trợ và số lượng thừa thãi những chỗ ngồi thời thượng trên sân đấu.