Thời còn thơ bé, có đứa trẻ nào không mê mệt những thước phim Hồng Kông đầy màu sắc. Và chúng tôi cũng vậy, cũng một thời thơ ấu ít nhiều gắn liền với những bộ phim ấy đến nỗi hôm nay vẫn ôm trong mình giấc mộng được một lần đến với thành phố Á Âu giao hòa đầy hoa lệ này. Vì không thẻ kềm được niềm mong nhớ nữa nên chúng tôi đã quyết chí đi tìm thử một Hồng Kông ở nơi mình đang sống, giữa lòng Sài thành vội vã này. Đây cũng có thể là lịch trình cho một chuyến du lịch Sài Gòn 1 ngày cực thú vị.Lượn vòng giữa những cung đường với hy vọng có thể tìm lại được một chút tuổi thơ.Mục LụcMột thành phố được vẽ nên từ những thước phim màu tuổi thơLối kiến trúc nhà ở Hồng Kông gần như tái hiện vẹn nguyênCó thực mới vực được đạoCâu chuyện thờ cúngChuyến du lịch Sài Gòn 1 ngày kết thúc
Một thành phố được vẽ nên từ những thước phim màu tuổi thơ
Cách đây rất lâu rồi, khi chúng tôi chỉ còn là những đứa trẻ vô tư vô lo, tất cả những mối quan tâm chỉ gói gọn ở ô ăn quan, nhảy dây và phim truyền hình tối nay chiếu lúc mấy giờ. Tôi còn nhớ rõ trái tim mình đã rung động thế nào với những chuyện tình trong Liêu trai chí dị, cười ngất với câu thoại nổi tiếng của chàng Trư Bát Giới:Đa tình tự cổ năng di hậnDĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ
Gần hơn nữa là những bộ phim thời hiện đại về Cửu Long trại thành – những tòa nhà chung cư san sát nhau, phim về gia tộc, về những cảnh gia đình quây quần không thể thật hơn.Thực đơn với những món ăn đã khá quen thuộc với người Hoa.Ngẩn ngơ trước những chiếc lồng đèn ở một góc phố.Tôi nghĩ mình không hề nói quá khi nói rằng phim Hồng Kông đã để lại trong lòng lứa trẻ 8x, 9x ngày ấy một ấn tượng khó phai về bài học làm người, về một vùng đất có hoa có lệ, có đẹp đẽ và bi tráng. Cùng với chúng, biết bao trẻ thơ đã lớn lên thành người. Đây không hẳn là một lời phán bừa. Hồng Kông của chúng tôi hiện diện rõ ràng ngay ở trung tâm thành phố – quận 5, 11 và một phần quận 6. Đương nhiên điều duy nhất mà Hồng Kông in Sài Gòn không có được chính là mức độ phức tạp và tráng lệ của nơi thân sinh ra nó.Trong lúc chạy trên đường, rải rác hai bên là những biển hiệu quán ăn với những gam màu rất Hồng Kông: vàng, xanh dương và đỏ.Lối kiến trúc nhà ở Hồng Kông gần như tái hiện vẹn nguyên
Chạy dài trên trục đường Trần Hưng Đạo, chúng tôi rẽ vào hẻm dân cư có tuổi thọ lên đến 100 tuổi ở Sài Gòn – hẻm Hào Sĩ Phường. Người ta nói con hẻm này đại diện cho một phần cuộc sống rất yên bình bên xứ cảng, chưa đủ phức tạp, rất đỗi nhẹ nhàng.Đi qua một con hẻm khá tối, và bước vào một con đường nhỏ nhắn sáng rực, tham gia vào cuộc sống của những người dân nơi đây.Đường cùng không phải ngõ cụt, ngõ cụt không phải không có lối thoát – Một câu nói hay trong TVB.Chúng tôi bước lên dãy cầu thang nhỏ hẹp và có phần u tối, và chào đón chúng tôi là một nơi hoàn toàn khác biệt. Nó khác với mọi con hẻm chúng tôi đã đi qua, mọi dãy chung cư cao tầng cổ kính đã từng chinh phục. Không khí phảng phất một hơi thở rất lạ giữa đất Sài thành, hơi thở thuộc về nơi chúng tôi chưa từng đặt chân đến nhưng đã giữ trong ký ức mình từ rất lâu rồi. Vừa xa lạ, vừa thân quen quá đỗi.Khi nhìn cảnh này, tôi đã nghĩ thầm: Thật muốn sống ở đây quá.“Chiều nay nhớ những chiều nào / Chiều nào cố quận chiều nào tha phương” – Bùi Giáng.Nhà cửa trong khu Hào Sĩ Phường có lối kiến trúc khá đặc trưng của những ngôi nhà dân ở Hồng Kông mà chúng tôi biết: nhà rất nhỏ, san sát nhau, cửa nẻo đa phần làm bằng gỗ hoặc cửa sắt, thờ cúng được coi trọng qua việc bàn thờ đặt ngay trước cửa, tâm linh được đề cao qua những lá bùa dán ngay nơi ra vào, v.v.Cánh cửa vẫn đóng nhưng không hề hoàn toàn cách ly với bên ngoài. Kiểu cửa gỗ đặc trưng màu xanh ngọc của những ngôi nhà người Hoa.Quần áo được phơi ngay trước cửa. Hành lang dài và rất hẹp. Thế này có cãi vã giận dỗi với hàng xóm cũng chẳng thể tránh mặt nhau quá lâu được.Vốn đã quá quen với những kiểu nhà như vậy qua những thước phim Hồng Kông về gia đình nên chỉ nhìn là cảm nhận được ngay không khí đặc biệt của nó, khác hẳn những khu dân cư thuần Việt khác.Một kiểu nhà người Hoa trên “phố lồng đèn” Lương Nhữ Học vẫn mang đặc trưng: san sát, cổ kính, và kiểu cửa nẻo một màu xanh nhàn nhạt không lẫn vào đâu được.Có thực mới vực được đạo
Ghé vào bên đường làm một cốc nước thảo dược. Nhìn dòng xe chạy ngang mới chợt nhận ra mình vẫn còn trên đất Việt.Lượn vài vòng đã làm chúng tôi thấm mệt, chiếc bụng rỗng reo vang. Đã đến đây rồi, chúng tôi tự nhủ, phải ăn món gì đó giống với các diễn viên trong phim xem nào. Nếu hỏi đám trẻ chúng tôi thường nghĩ đến món gì khi nhắc đến Hồng Kông, hẳn tám phần mười đều nhắc đến sủi cảo hoặc dim sum đã quá phổ biến. Thế là cả bọn quyết định ghé vào một quán nhỏ bán sủi cảo trên đường vì chúng tôi… thèm.Chồng chén sứ trắng hoa văn xanh đặc trưng của người Hoa.Chiếc xe nhỏ với thiết kế không thể “Hồng Kông” hơn được nữa. Thật háo hức biết chừng nào.Một chén há cảo, một chén sủi cảo, một bát tương chấm – bữa trưa đơn giản của cả bọn. Bà chủ ngồi sau chiếc xe phe phẩy quạt, ông chủ ngồi bên kia tường vừa hút điếu thuốc vừa nhìn ra đường, chúng tôi khẽ cảm thán: Y như trong phim!Thế này đã đủ xoa dịu cơn đói trong bạn chưa?Ăn trưa xong rồi nghỉ ngơi, thấm thoát đã 2 – 3 giờ chiều. Trong phim Hồng Kông thường xem, giờ này là thời điểm người người ăn bữa phụ. Cha mẹ nấu cho con bát chè hạt sen, bạn bè rủ nhau đi ăn một chén chè trôi lạnh. Chúng tôi cũng rủ rê nhau đi đến quán chè Tàu khá nổi ở ven quận 5 – chè Hà Ký.Có lẽ chẳng phải nói nhiều về đặc trưng bảng hiệu quá sức Hồng Kông này rồi nhỉ? Quán chè nằm nép mình bên một góc phố, mà chỉ cần không chú ý thôi là đi lố liền.Vì muốn “lần mò” một Hồng Kông thật trọn vẹn ở thành phố này, cả đám quyết tâm gọi những món chè mà chúng tôi thường nghe và thấy trong phim. Sau một hồi suy nghĩ, chúng tôi quyết định gọi một bát quy phục linh, một bát đậu hũ hạnh nhân, một thố hột gà trà và một thố tuyết nhĩ táo đỏ đu đủ tiềm.Những món chè với tên gọi cực kỳ hoa mỹ, có thể thấy được sự kỳ công và tấm lòng trân trọng của người Hoa dành cho nền ẩm thực của họ.Người ta bảo: “Tú sắc khả xan” – Vẻ đẹp cũng có thể ăn được. Quả thật những chén chè đủ từ sắc đến vị này là một ví dụ.Đồ ăn Hồng Kông nói riêng và Trung Hoa nói chung không phải món nào cũng dễ ăn. Đặc sắc, nhưng để hợp miệng thì cũng không phải dễ dàng. Trong những món chúng tôi thử có phần quy phục linh có vị là khó ăn nhất – thơm, nhưng nhặn đắng vị thuốc. Vị đắng ấy cứ nghẹn mãi ở cổ họng chẳng chịu tan, đúng là chẳng dễ dàng gì cho những đứa đã quen nếm ngọt như chúng tôi.Cuộc sống luôn bắt ta phải lựa chọn, nhưng mà đâu phải sự lựa chọn nào cũng ngọt ngào.Hột gà trà. Có một số sự kết hợp tưởng như rất sai, nhưng hóa ra lại rất hợp. Tôi tự hỏi, không biết thứ nước trà và quả trứng kia đã trải qua bao lần nấu đun điều chỉnh để có thể hợp nhau đến thế.Câu chuyện thờ cúng
Đã là 3 giờ rồi, chỉ còn một vài tiếng nữa, đến 5 giờ, là chùa đền đóng cửa, cả bọn phải nhanh chân ghé thăm cho kịp ngày. Người Hoa vốn rất coi trọng việc cúng bái, trong phim cổ trang xuất hiện từ đường, trong phim hiện đại kể cả thời chiến vẫn có bóng dáng chùa chiền đền thờ, chúng tôi lẽ nào lại bỏ qua việc thăm thú những ngôi chùa mang dáng dấp Hồng Kông ở ngay nơi mình sinh sống.Lối kiến trúc uy nghi cổ kính với nét chạm trổ công phu nơi chùa Bà Thiên Hậu.Nhang khói luôn phảng phất mỗi ngày.Bàn cờ tướng ít khi nào thiếu trong đời sống người Hoa.Điện thờ chính ở Hội quán Nghĩa An (miếu Quan Đế), lộng lẫy và trang nghiêm. Những cột gỗ cao treo câu đối, cùng hoành phi, khám thờ, bao lam chạm trổ tinh tế, điêu khắc nội dung ca ngợi Ông.Và cánh cửa khép chặt, báo hiệu một ngày lang thang Hồng Kông in Sài Gòn đã đến hồi kết.Chuyến du lịch Sài Gòn 1 ngày kết thúc
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn.
Đó là câu nói tôi thích nhất trong những tháng ngày mê mải cùng phim TVB. Dẫu những giây phút tưởng như đắm mình trong cuộc sống Hồng Kông, những lúc chúng tôi reo lên khi bắt gặp một cảnh quen thuộc mình từng gặp trong phim, những cái xuýt xoa về một vùng đất tôi chưa một lần đặt chân đến nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thân thuộc vẫn còn đó; tuy thế, cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Thế là kết thúc chuyến du lịch Sài Gòn 1 ngày của chúng tôi.Cũng như tuổi thơ gắn với hình ảnh xứ cảng trong tưởng tượng cũng phải lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những đứa trẻ lớn lên thành người. Chúng tôi vẫn ôm giấc mộng một ngày được đến Cửu Long trại thành, ngắm biển hiệu đêm sáng đèn xanh lục, dẫu có thể vào ngày nào đó rất xa vời. Chỉ du lịch Sài Gòn 1 ngày thôi nhưng chúng tôi đã được “nếm”, “nhìn tận mắt” và “sờ tận tay” vùng đất cất giấu nhiều kỷ niệm tuổi thơ.Tác giả: Mèo Du Ký*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal Nguồn : Traveloka