Nếu chưa có nhiều kinh nghiệm phượt Hà Giang, ít ai biết được ở nơi núi cao Đông Bắc địa đầu của Tổ Quốc này lại có một thị trấn như bước ra từ câu chuyện cổ tích. Một nơi yên bình lặng lẽ, khiến tâm hồn của kẻ lữ hành mộng mơ như tớ say mê không muốn rời – đó chính là Phó Bảng.Phó Bảng thuộc địa phận huyện Đồng Văn, chỉ cách tuyến đường từ thành phố Hà Giang lên cao nguyên đá Đồng Văn khoảng chừng 4 km rẽ vào. Theo kinh nghiệm phượt Hà Giang của tớ thì không mấy ai biết đến sự tồn tại hay một lần ghé qua thị trấn nhỏ bé này.Phó Bảng yên bình trong những ngày mưa…
“Đừng đi theo nơi mà đường mòn có thể dẫn đến.Hãy đi vào nơi không có lối mòn và để lại dấu vết.”– Ralph Waldo Emerson –
Chỉ cần rẽ trái đổ xuống dốc ngay ngã ba, cái không khí trầm tĩnh đã nhuộm phủ đầy. Nhiều người thường chọn Đồng Văn hay Mèo Vạc để được sống giữa núi non nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi thay vì đánh liều đến một thị trấn chỉ toàn nhà gạch, mái ngói, ẩn sâu trong núi như Phó Bảng.Buồn nhưng đẹp đến nao lòng.Tớ đến Phó Bảng trong một ngày mưa tầm tã, chỉ một ngày trước đợt lũ quét cuối tháng 6 bắt đầu đổ ập đến Hà Giang. Trên con đường vào thị trấn Phó Bảng đã có một vài điểm sạt lở, tớ gần như đã bỏ cuộc nhưng theo kinh nghiệm phượt Hà Giang của mình, tớ tiếp tục tiến về phía trước. Và khi những ngôi nhà nhỏ tường đất đỏ nép sát nhau bắt đầu xuất hiện, tớ đã thôi nghĩ về thời tiết khó khăn, cứ thế men theo con đường nhỏ sát vách núi.Giàn đậu phơi trước ngõ đã ướt đẫm vì những cơn mưa rả rích.Mái ngói âm dương của Phó Bảng chìm trong mưa.Những ngôi nhà được làm từ đất với màu sắc cổ kính, một chút màu nâu pha đỏ, màu vàng ngà, ngã màu theo năm tháng. Cũng có những bức tường phủ rêu xanh, với những giàn gác gỗ trước ngõ, những cánh cửa gỗ cũ kỹ, những câu đối đỏ chữ Hán treo hai bên tường. Với những ai có nhiều kinh nghiệm phượt Hà Giang thì sẽ thấy nơi đây buồn và hiu quạnh thật đấy, nhưng nét đẹp đúng là không giống bất cứ nơi nào.Những ngôi nhà có tuổi hơn trăm năm, cánh cửa gỗ cũ kỹ dán những câu đối chữ Hán đã cũ màu, mái ngói âm dương.Nằm ở khu vực biên giới Việt Nam – Trung Quốc, không khó để bắt gặp những dòng chữ Trung ngay trước nhà như thế này.Đi dọc theo những căn nhà ấy, cảm giác cứ như chạm vào khoảng không của sự yên lặng, một vài cô dân tộc ngồi trước ngõ ngắm nhìn trời đất, một vài cụ ông nhâm nhi tách trà hay những đứa nhóc chạy theo cơn mưa.Ba bà cháu rảo bước trong mưa.Anh bạn ở giữa cao chừng 1 m nhưng mặc áo mưa dài tận 1 m rưỡi, vừa đi vừa cười không ngớt.Dù mưa nặng hạt nhưng vẫn phải mưu sinh kiếm sốngThỉnh thoảng nhìn vào những căn nhà nhỏ với một chút ánh đèn điện, tớ còn bắt gặp những nàng thiếu nữ dệt vải bên khung cửa, may vá những tấm vải thổ cẩm rực rỡ sắc màu nữa.Thị trấn nhỏ bé với bốn bề mây núi.Kinh nghiệm phượt Hà Giang của tớ đã được tích một lượng kha khá nhưng Phó Bảng vẫn khiến tớ lay động và bất ngờ. Tất cả mọi thứ đều hòa vào nhau và tạo nên một bản nhạc chiều trong khung cảnh nhẹ nhàng nơi đây.Khung cảnh yên bình.Trước hiên nhà Phó Bảng.Bên cạnh những nét cổ kính, Phó Bảng cũng đang chuyển mình cho một cuộc sống hiện đại hơn. Xen lẫn những ngôi nhà đất với mái ngói đỏ, cũng có một vài căn nhà cao tầng với đầy đủ tiện nghi. Vì không hướng đến du lịch hóa nên theo kinh nghiệm phượt Hà Giang của tớ, bạn sẽ không thể tìm thấy nhà nghỉ hay homestay đẹp như những nơi khác đâu nhé.Những ngôi nhà cổ với giàn gác gỗ trước hiên.Những ngôi nhà cổ với giàn gác gỗ trước hiên.Cô dân tộc địu cháu nép mình trong mưa.Tớ chọn ở nhà nghỉ Hiếu Thành, là một trong hai “nơi trú ngụ” duy nhất ở thị trấn này. Đây là lần đầu tiên tớ ngủ lại tại một thị trấn nhỏ xa lạ, đêm hôm đó mưa rả rích, và rạng sáng thì nhiệt độ xuống đến 10 độ. Nhưng chỉ cần buổi sáng thức dậy, mở cửa ban công, cả một vùng núi vùng trời hiện ra trước mắt, mọi thứ lại hiền hòa và xinh đẹp vô cùng.Thị trấn tối hôm đó.World Cup ở thị trấn nhỏ. Ấm cúng quá!Gia đình chị chủ lại rất thân thiện và nhiệt tình, còn có thêm một quán bán đồ ăn sáng và ăn trưa ngay sát bên nên rất thuận tiện. À tớ có một lưu ý nhỏ là trên này không có nhiều quán ăn đâu nhé. Cả dãy phố chỉ có vài nhà mở tạp hóa, bán những thứ cần thiết đơn giản ngay sau khung cửa sổ.Cô dân tộc địu cháu nép mình trong mưa.Cô mèo hiếm hoi tại thị trấn.Tranh thủ những ngày mưa để sửa chiếc xe đã cũ.Trong những ngày mưa, bạn sẽ không thể tìm thấy quán cơm nào luôn, cũng may là gia đình chị chủ nhà nghỉ cho ăn tạm đồ ăn trong nhà của cô. Vừa ăn vừa trò chuyện cùng mọi người, ấm cúng như ở nhà.Bánh cuốn buổi sáng do chị chủ làm. Một phần 10 nghìn đồng thôi đấy.Vừa ăn vừa xem World Cup với các cô các chú.Trưa hôm đó tớ đi vòng quanh tìm quán ăn nhưng không có, chị chủ làm cho mấy chiếc bánh bao ăn tạm chống đói.Đối với tớ, Phó Bảng là Hà Giang, nơi mà tớ cảm thấy yên bình nhất. Dù kinh nghiệm phượt Hà Giang có đầy thêm bao nhiêu thì cũng chẳng đáng giá được như ở Phó Bảng. Cái cảm giác khi mưa bay lất phất, chạy xe dọc theo con đường, nghe tiếng trẻ em cười đùa, nghe thấy cả âm thanh hiền dịu của cảnh vật, tớ không bao giờ có thể diễn tả được bằng lời.Thị trấn này đã chiếm một khoảng rộng trong tim tớ rồi.Tác giả: Hoàng Linh Hà*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal Nguồn : Traveloka