Cô gái đội chiếc mũ vàng trong bộ ảnh đi du lịch Hà Giang tự túc này là tôi. Tôi của những tháng ngày tự do, đạp gió, đổ đèo, được yêu kiều bên những sắc hoa đồng nội. Tôi của hiện tại cũng đang tự do, nhưng tự do bên một phương trời lạ, cũng có nắng và se lạnh, giống Hà Giang của tôi. Mảnh kí ức về chuyến du lịch Hà Giang tự túc dạo ấy bỗng như những thước phim tua chậm trong trí nhớ. Tôi lại muốn về Việt Nam ngay lúc này, để được sà vào vòng tay của Hà Giang kỳ vĩ, Hà Giang ấm áp, trữ tình, một Hà Giang chẳng bao giờ nguôi nỗi nhớ!Những bông hoa đào còn sót lại.Tinh…Tinh… “Ê con nhỏ mũ vàng, bọn tao đang trên cung đường Hà Giang này, về đây đi thôi, anh em nhớ mày lắm…”. Đọc xong chỉ muốn cười lớn mà mắt lại rơm rớm. Cũng phải gần một năm rồi kể từ lần đi đó, ấy mà con đường ngoằn ngoèo như rắn trườn quanh lưng núi, lưng đồi cứ hiện ra rõ nét.Dọc đường đi nhiều cánh đồng hoa tam giác mạch.Ai bảo tôi có thể quên được chuyến du lịch Hà Giang tự túc ấy chứ! Hơn 10 tiếng chạy hơn 300 km ròng rã từ Hà Nội đến Hà Giang. Tôi đã được sống trong một Hà Giang trọn vẹn như vậy đó! Trên cả chặng đường dài không lúc nào vơi tiếng cười.Mục LụcMùa hoa trên đáNgười miền đáBản Nặm ĐămRừng thông Yên MinhNhà của PaoCột cờ Lũng CúĐồn Cao – Đồng Văn
Mùa hoa trên đá
Đấy, đã không nghĩ đến thì thôi, chứ nhắc về chuyến đi du lịch Hà Giang tự túc ấy là tôi lại thấy thèm. Hà Giang có cái vẻ đẹp riêng mà chẳng nơi nào có, ai cũng muốn tìm về Hà Giang khi “mùa hoa nở trên đá”.Chẳng phải nói nhưng ai cũng biết, mùa lễ hội về, là Hà Giang lại được phủ trắng bởi hoa tam giác mạch. Nhưng các bạn nên đi vào lúc cuối thu đầu đông để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thực thụ của hoa nhé. Nghe sự tích từ dân bản kể lại về cái tên kỳ lạ của loài hoa, tôi hết sức ngỡ ngàng. Và chắc hẳn ai đó phải tinh tế lắm mới nhận ra được điều này.“Tam giác” là hình những chiếc lá gắn dưới hoa, khi cây kết hạt đậu quả thì người dân đem về xay bột làm lương thực nên có thêm phần “mạch”. Và từ đó loài hoa trắng nhỏ li ti có cái tên “Tam giác mạch”.Hoa vươn vai trong ánh nắng.Trong khi ở đồng bằng, cây cối đâm chồi nảy lộc khi tiết trời sang xuân thì tại nơi cao nguyên đá tôi đang đứng lại có một điều kì lạ khác. Muôn hoa khoe sắc nở rộ lúc tháng 10 se lạnh, những ngày nắng xen gió, đầu đông. Cúc cam, đào phai điểm xuyết cho bức tranh cao nguyên đá thêm phần rực rỡ.Cúc cam rực rỡ.Khóm cúc cam sắp tàn.Người miền đá
Sau chuyến du lịch Hà Giang tự túc dạo ấy, tôi mê vùng đất này không chỉ bởi cảnh, mà cả những con người nơi đây, những người sinh ra ở miền đá. Nơi này với tôi là thế giới hạnh phúc, chứa đựng mọi điều giản đơn, bình yên nhất. Tại tâm họ bình yên, nên họ cũng sống cả một đời bình yên.Ánh mặt hồn nhiên của em nhỏ.Hà Giang: Họ có một đất trời làm của riêng, và họ sống bình yên trong đó
“Hai” nào!Những người ở đây đều là người dân tộc Mông, hay còn gọi là người Mèo. Thấy họ lần đầu, tôi cũng lạ lắm, chúng tôi cười và nói lời chào, họ đáp lại chúng tôi bằng nụ cười tươi nhất có thể, bằng cái ôm nồng ấm nhất. Cuộc sống đơn giản là thế, chẳng cần biết bạn là ai, chúng ta cứ trao nhau những yêu thương theo cách mà bạn muốn, cách đơn giản cũng chẳng sao nhé, đơn giản vẫn là cái tình.Niềm vui khi được cho bánh kẹo, bim bim.Con người ở đây thật thân thiện.Trong họ có một sức mạnh phi thường giúp họ vượt qua được khắc nghiệt của vùng cực Bắc mà tôi không thể hiểu được. Hãy nhìn những trẻ hồn nhiên ấy xem, chẳng nhóc nào đủ quần đủ áo, chân không giày không tất vẫn chạy phăng phăng trên đất lạnh. Chúng tôi mang theo từ đồng bằng những món quà nhỏ cho lũ trẻ vùng cao.Người phụ nữ dân tộc đang kéo sợi.Trong họ có một sức mạnh phi thường giúp họ vượt qua được khắc nghiệt của vùng cực Bắc mà tôi không thể hiểu được. Hãy nhìn những trẻ hồn nhiên ấy xem, chẳng nhóc nào đủ quần đủ áo, chân không giày không tất vẫn chạy phăng phăng trên đất lạnh. Chúng tôi mang theo từ đồng bằng những món quà nhỏ cho lũ trẻ vùng cao.Em nhỏ tớ gặp trên đường tới Sủng Là.Dù đây là chuyến du lịch Hà Giang tự túc riêng lẻ mà bọn tôi chỉ là một trong vô số khách tứ phương ghé ngang qua, nhưng khi tới mảnh đất này, mọi người chào đón chúng tôi như những đứa con lâu ngày trở về.Cái ôm ấm áp.