Bạn có bao giờ thắc mắc là hương vị của những món ăn xưa và nay ở Sài Gòn khác nhau như thế nào không? Nếu có thì làm thế nào để thưởng thức lại được mùi vị thuần túy của những món ăn đó? Để tôi kể bạn nghe câu chuyện của những quán ăn ngon ở Sài Gòn lâu đời, những quán có tuổi đời lớn hơn cả tôi và bạn, mà vẫn tồn tại cho đến ngày hôm nay. Phải chăng tại đây có những công thức bí mật được cất giấu? Hãy cùng tôi đến nếm thử và tìm ra câu trả lời.Mục Lục1. Bánh canh đỏ “Dì Mười” (tuổi đời 20 năm)2. Cơm tấm miếng sườn khủng “Ba Ghiền” (tuổi đời gần 23 năm)3. Bún riêu ngon quên sầu “Thu Nga Nguyễn” (tuổi đời 30 năm)4. Bún mắm chợ Bình Tiên (tuổi đời 38 năm)5. Cháo bụi “Đặng Thanh Mai” (tuổi đời 41 năm)6. Bánh mì chảo kí ức “Hoà Mã” (tuổi đời 60 năm)7. Mì hoành thánh “không tên” (tuổi đời hơn 64 năm)
1. Bánh canh đỏ “Dì Mười” (tuổi đời 20 năm)
Thật là thiếu sót khi không nhắc đến quán của dì Mười, một nơi gắn liền với tuổi thơ vì quán bánh canh của dì là tiệm quen thuộc của cả gia đình tôi. Cái tên quán dì Mười là cách gọi quen miệng của những bà con xung quanh vì dì là người con thứ mười trong gia đình.
Tô bánh canh hấp dẫn của Dì Mười.Quán ăn ngon ở Sài Gòn này nằm ở vỉa hè và chỉ vỏn vẹn một góc chuẩn bị nhỏ, với vài bộ bàn ghế cùng một cây dù lớn dùng để che nắng cho khách đến ăn. Điểm đặc biệt giúp quán tồn tại từ năm 1998 cho đến nay, chính là mùi vị đặc trưng của nồi bánh canh thơm lừng mùi nước hầm xương và màu đỏ bắt mắt của dầu điều.
Nồi bánh canh thơm lừng mùi nước hầm xương và màu đỏ bắt mắt của dầu điều.Điểm khác biệt lớn giữa quán bánh canh dì Mười với những quán khác, theo tôi, là cách dì bỏ trực tiếp bánh canh vào nồi chứ không đợi đến khi khách đến mới bắt đầu làm. Có lẽ cũng vì thế mà cọng bánh canh thấm tất cả tinh tuý của nồi nước dùng.
Điều bất tiện duy nhất là quán nằm ngoài đường.Nhưng một tô bánh canh với xương ngọt, tôm khô thơm lừng, huyết béo ngậy, bánh phồng tôm bùi bùi và giá chỉ vỏn vẹn 18.000 VND, thì bạn nghĩ có nên thử hay không ?
2. Cơm tấm miếng sườn khủng “Ba Ghiền” (tuổi đời gần 23 năm)
Tiệm cơm tấm Ba Ghiền chắc không còn xa lạ gì với dân Sài Gòn, quán được mở từ năm 1995 và càng ngày càng đông khách. Quán vẫn giữ y nguyên địa điểm bán cho đến tận bây giờ, mùi vị và cách chế biến cũng không có gì thay đổi.
Quán lúc nào cũng đông khách.Miếng sườn nướng hấp dẫn.Ban đầu thoạt nhìn dĩa cơm sườn bì mà tôi đã gọi, tôi cứ tưởng cô quên bỏ cơm vì miếng sườn to tướng che hết phần cơm nằm phía dưới. Miếng sườn được ướp vừa miệng và hoàn toàn không khô, cộng thêm nước mắm thơm có ít ớt cay cay đầu lưỡi thật sự kích thích vị giác. Lâu lâu mà lỡ có cắn trúng một cục tóp mỡ nằm lẫn trong cơm thì “bá cháy” thôi rồi.
Sườn được ướp đậm vị.Điểm trừ duy nhất là giá khá “chát” so với mặt bằng chung, chắc có lẽ vì giá tiền tỉ lệ thuận với độ tuổi của quán.
3. Bún riêu ngon quên sầu “Thu Nga Nguyễn” (tuổi đời 30 năm)
Chắc chắn điều ấn tượng đầu tiên của những người đến quán đó là sự vui tính và rất dễ thương của cô Nga chủ quán. Lúc nào cô cũng cười khi bất chợt có ai đó nhìn, đặc biệt cô rất biết cách “diễn” khi vô tình thấy máy chụp hình lia tới.
“Cô không biết, thấy chụp hình là cười à!”Khi được hỏi quán mở từ khi nào, cô không cần suy nghĩ mà trả lời ngay là 1988 vào ngày 25 Tết. Mặc dù mở đã lâu nhưng chất lượng món ăn luôn được cô Nga cố gắng gìn giữ.
Chất lượng món ăn luôn được gìn giữ, níu chân bất kì vị khách nào đã từng ghé thăm.Nồi bún riêu “30 tuổi” của cô Nga.Một tô bún riêu với đầy ắp đồ ăn kèm như chả, giò heo, huyết, tàu hủ, nguyên trái cà chua và đặc biệt một cục riêu cua bự thơm nồng vị thịt cua. Và không thể không có mắm ruốc: “Râu tôm nấu với ruột bầu, bún riêu phải có mắm cùng đi theo”.
Tô bún riêu đầy ắp đồ ăn kèm.Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tôi ứa nước miếng. Điểm trừ duy nhất đó là một tô quá bự, ăn mãi không hết.
4. Bún mắm chợ Bình Tiên (tuổi đời 38 năm)
Không biết từ bao giờ, chỉ cần nhắc đến bún mắm Bình Tiên là mọi người khu quận 6 đều nhận ra, mặc dù xung quanh là hàng tá tiệm bún mắm. Quán bắt đầu bán từ năm 1980, trước cả khi chợ Bình Tiên thành lập, từ lúc chỉ 1.500 VND 1 tô (!!) cho đến tận bây giờ là 34.000 VND.
Gian bún mắm nổi tiếng khắp chợ Bình Tiên.Dù có nhiều quán bún mắm xung quanh nhưng quán này luôn tấp nập khách ra vô.Quán ăn ngon ở Sài Gòn này là nơi ăn sáng ưa thích của nhiều thế hệ gia đình tôi, nhiều khi một người ăn mà mua về cho đến tận 10 người. Đôi khi không cần nói yêu cầu chỉ cần thấy mặt là chị chủ quán biết được ý thích của từng người.
Chỉ đi từ xa thôi là đã nghe mùi mắm nồng nàn xộc thẳng lên mũi, thách bạn đi ngang mà không ngoái lại nhìn.Bạn thử tưởng tượng gắp một đũa bún mắm kèm một miếng heo quay béo béo, sau đó cắn vào miếng chả chiên sực sực, rồi lại ngồm ngoàm miếng mực tươi giòn giòn, húp thêm một miếng nước đậm đà vị mắm. Ôi thôi! Tuyệt vời ông mặt trời.
Tô bún mắm “dễ gây nghiện”.5. Cháo bụi “Đặng Thanh Mai” (tuổi đời 41 năm)
Phải thú nhận tôi là đứa cực kì không thích ăn cháo, vì đối với tôi nó quá lạt lẽo, nhưng thực sự tôi đã bị hớp hồn bởi quán cháo “nhỏ nhưng có võ” này. Nghe cô chủ quán nói, quán cháo được mở từ thời mẹ của cô và nay được cô tiếp nối, từ năm 1977 đến nay thì cũng xấp xỉ 41 năm quán tồn tại trên đất Sài Gòn.
Cô chủ “quán cháo 41 tuổi”.Quán đúng chất lâu năm, mọi thứ dường như cũ kĩ theo thời gian.Đến quán vào một buổi chiều mưa, ý định ban đầu của tôi chỉ là trú tạm thời, nhưng sau khi thấy tận mắt tô cháo nóng hổi được đem ra, tôi hoàn toàn bị chinh phục.Hai khúc sườn lớn là điều đập vào mắt tôi ngay lập tức, dùng muỗng khuấy cháo thì tất cả gân, gan huyết, phèo, tim lần lượt hiện ra đầy mê hoặc. Cho một muỗng cháo vào miệng, cảm giác béo ngậy và đặc sệt của cháo hòa huyện với vị thơm của từng lát gừng như đập tan những suy nghĩ của tôi từ xưa đến giờ về cháo.
Bạn sẽ không thể nào tìm ra được khuyết điểm của tô cháo này đâu.Khi được hỏi bí quyết đặc biệt là gì, chồng cô trả lời “Nào đến giờ mọi thứ vẫn giữ nguyên, có khác thì chỉ có là khách đông hơn nên sẽ phải nấu cháo và hầm xương nhiều hơn, từ đó nồi cháo sẽ ngọt hơn”.Tôi đặc biệt khuyên các bạn nên thử một lần cháo tại đây để có thể cảm nhận được hương vị đặc trưng của nó.
6. Bánh mì chảo kí ức “Hoà Mã” (tuổi đời 60 năm)
Là một trong những tiệm bán bánh mì lâu đời và đầu tiên ở Sài Gòn, bánh mì Hoà Mã gắn với tuổi thơ của rất nhiều con người tại đây. Từ năm 1958 cho đến nay, quán đã duy trì qua 3 thế hệ và đến chủ quán hiện tại đã là đời cháu.Không gian quán ăn ngon ở Sài Gòn nằm nép trong một con hẻm trên đường Cao Thắng, bạn có thể vừa ngồi thưởng thức bánh mì cùng một ly cà phê, vừa ngắm nhìn xe cộ qua lại như thể được sống lại khung cảnh Sài Gòn xưa.
Ăn sáng trong khung cảnh Sài Gòn xưa.Điểm đặc biệt mà khiến mọi người nhớ tới quán chắc chắn đó là bánh mì, mọi thành phần có thay đổi chút ít theo thời gian nhưng riêng bánh mì vẫn giữ vị nguyên bản. Bánh mì thơm nồng mùi bơ, giòn tan bên ngoài và đặc xốp bên trong. Khi đến đây bạn có thể gọi một phần bánh mì đầy đủ bao gồm thịt nguội, chả, hai trứng, xúc xích và pa-tê. Một phần cũng phá nhiều có thể dùng cho 2 người, bạn chỉ cần gọi thêm bánh mì ăn kèm.
Phần bánh mì đầy đủ.Mặc dù quán khá đông vào buổi sáng nhưng các phần ăn được chuẩn bị khá nhanh, nên nếu đói bạn sẽ không phải “cáu” đâu nhé. Điểm trừ:Quán ngoài trời và không có mái che nên nóng và bụi.Giá mắc đối với một phần bánh mì đầy đủ.Khu vực dọn dẹp những thức ăn thừa nằm cạnh khu vực phục vụ nên nhìn sẽ hơi mất vệ sinh.
7. Mì hoành thánh “không tên” (tuổi đời hơn 64 năm)
Không nổi tiếng bằng bánh mì Hoà Mã, quán mì hoành thánh của hai ông bà nằm khuất trong con hẻm trên đường Lê Văn Sỹ. Theo như trí nhớ của ông thì quán đã trải qua hơn 6 thập kỷ, kể từ khi ba của ông bán vào năm 1954 cho đến đời ông, và nay ông đã 76 tuổi.Khi được hỏi tên quán, ông chỉ trả lời “Nào giờ cứ bán như vậy thôi, không có tên quán, quán này không tên nhưng có tuổi”.
Quán mỳ hoành thánh “không tên nhưng có tuổi”.Ông chủ tiệm mì.Gọi một tô mì hoành thánh đầy đủ, nhìn cái cách ông chăm chút từng công đoạn khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ sự tận tâm của ông.Quán mì này đúng nghĩa “gừng càng già càng cay”, vì phải tận tay cầm muỗng húp nước dùng thì mới thưởng thức được tinh hoa của tô mì hoành thánh. Đối với tôi, nước dùng chắc chắn là thứ quan trọng nhất trong một tô mì, và quán đã thành công trong việc biến nó trở thành đặc trưng riêng của quán. Bên cạnh đó mì và hoành thánh cũng không kém cạnh, sợi mì dai vàng óng, hoành thánh thì chỉ cần cắn một miếng thôi là đã ngập nhân trong miệng.
Tô mì hoành thánh chứa đầy những tinh hoa.Một buổi sáng yên bình mà ghé quán mì hoành thánh “không tên” và cảm nhận thì tôi dám cá đó sẽ không phải là lần cuối bạn ghé quán đâu.Muốn vừa được no căng bụng, vừa được một lần nếm thử “vị thời gian” với những món ăn mang cái hồn của mảnh đất này thì cứ thử ghé những quán ăn ngon ở Sài Gòn trên. Tôi bảo đảm bạn sẽ đắm chìm vào nó đấy.Tác giả: Traveloka Intern Vương Đại Phong
Nguồn : Traveloka