Tôi vốn là một đứa nhóc thành thị chính gốc, hội tụ đầy đủ nhiều yếu tố mà khi các bạn đọc vào có thể tìm thấy đâu đó bóng dáng của chính bản thân mình.Trường học gần nhà -> không cần xe -> không có xe. Suốt ngày quanh quẩn cái khu phố tôi ở và chẳng biết nơi nào khác ngoài nó.Dốt địa lý cho nên chẳng thể phân biệt như thế nào là Phan Thiết và như thế nào là Phan Rang, Ninh Thuận và Bình Thuận thì cứ nghĩ là 1 vì cô MC của chương trình dự báo thời tiết cứ gắn thành 1 cặp. Cả tuổi thơ của 1 con ếch ngồi mãi trong cái giếng nước của mình cho đến khi nó thấy được một thế giới rộng lớn bên ngoài là như nào khiến nó không bao giờ quên được. Dù đã gần 2 năm trôi qua kể từ sau chuyến đi ấy nhưng cho đến tận bây giờ mọi thứ vẫn còn như mới ngày hôm qua. Hôm nay tôi muốn được kể cho các bạn nghe về mảnh đất Phan Thiết. Có lẽ cái tên Phan Thiết đã quá quen thuộc với phần lớn những người ưa xê dịch nhưng với riêng tôi. Đây là mảnh đất thần tiên, đã giúp cho một đứa "city-kid" biết bên ngoài "cái giếng" bằng bê tông, cốt thép kia là trời xanh, là mây trắng, là hoàng hôn, là cát vàng.[/i]Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác lần đầu tiên phải xách xe máy ra đường lúc 3h sáng. Sự yên tĩnh, thi thoảng chỉ có vài bóng đèn xe chạy vút qua và cái lạnh buốt vì gió là một trải nghiệm khá thú vị với tôi bởi vì tôi đã quá quen với những con đường kẹt xe, khói bụi và ồn ào của Sài Gòn. Theo như tìm hiểu ban đầu và có sự trợ giúp của GPS thì tôi cứ đi thẳng hướng về Bà Rịa - Vũng Tàu. Đến nơi thì trời cũng vừa hửng sáng, ánh mặt trời mang lại những sắc cam đầu ngày.[/i]Đâu đó tôi đã được nghe "Hạnh phúc không phải là đích đến, mà là quãng đường ta đã đi qua". Những con đường dài vô tận, chẳng thấy điểm cuối và nhìn qua kính chiếu hậu cũng không còn thấy điểm đầu. Tôi chẳng cần biết mình sẽ đi tới đâu, sắp tới mình sẽ gặp cái gì, chỉ biết ngay trong giây phút này. Khung cảnh trước mắt với trời xanh, mây trắng. Hai bên đường không phải là những nhà cửa san sát nhau mà thay vào đó là những hàng cây xanh rì rào, những thứ mà tôi chưa bao giờ thấy được trong đời. Bấy nhiêu đã quá đủ để tôi sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ phía sau. [/i]Chạy đến một nơi mà tôi cũng chẳng rõ nơi nào, vừa qua thị xã Lagi. Một màu biển xanh ngọc bích hiện ra giữa cái nắng chói chang. Giờ đây tôi phải biết thế nào là nắng biển, nó khô và ấm chứ không ẩm nóng như nắng Sài Gòn khiến bạn khó chịu. Vì quá đẹp mà tôi phải nán lại nơi đây cũng gần 20-30 chỉ để ngồi trên chiếc xe và nhìn ra biển. Cũng sắp đến Phan Thiết nên tôi cũng chẳng vội gì. Thỉnh thoảng có vài xe oto đi ngang chắc là xe gia đình đi du lịch. Nói về biển thì trước đây tôi cũng đã có biết qua biển Vũng Tàu. Nhưng biển nơi đây, biển miền trung mới là điều khiến cho tôi phải choáng ngợp và ngất ngây trước vẻ đẹp của nó: rộng lớn, thuần khiết, đẹp đẽ nhưng không thể chạm vào. [/i]Sau một chẳng đường dài thì cuối cùng tôi cũng đặt chân đến Thành phố Phan Thiết lúc 11h trưa. Phan Thiết chào đón tôi một cách không thể nồng nhiệt hơn với cái nắng gắt nhưng với tôi thì đây là thời tiết khá tốt cho chuyến đi đầu tiên.Sau buổi ăn trưa đơn giản ở một quán cơm bụi ven đường. Tôi theo lịch trình đã định nên đi đến tham quan cụm đền tháp Pô Sah Inư. Do là giữa trưa nên trời khá nắng nóng. Tôi sải bước trên những con đường đá trải dài khắp khu đền tháp. Tháp Chăm Pô Sah Inư hay còn gọi là Tháp Chăm Phố Hài là một nhóm di tích đền tháp còn sót lại của Vương quốc Chăm Pa. Qua hàng thế kỷ, những ngọn tháp đồ sộ, kỳ vĩ vẫn đứng vững giữ miền cát trắng. Bất giác tôi tự hỏi, vậy điều gì đã tạo nên những ngọn tháp vững chãi qua bao biến thiên của thời cuộc và thời gian. Đó có phải là kiệt tác của thần linh? Hay là tài hoa của con người? Đó là nơi thần linh ngự trị? Hay chỉ tôn thờ các đấng quân vương? [/i]Tháp chính - thờ thần ShivaVì là buổi trưa nên lượng khách khá ít, thấp thoáng tôi chỉ thấy một vài du khách nước ngoài đi phía trước. Đứng giữa đất trời và các đền đài. Nhìn thấy được sự trường tồn của các công trình cổ xưa mới khâm phục sự tài hoa của cổ nhân. Qua tìm hiểu, tôi mới biết rằng tất cả các đền tháp Chăm đều dựa trên vật liệu chính là đất nung, loại đất sét đặc biệt có một không hai này xuất xứ từ vùng Bàu Trúc, sông Quao. Nếu có dịp, chắc chắn tôi sẽ tìm đến ngôi làng - vốn đã trở thành huyền thoại trong lĩnh vực làm gốm bằng đất nung khắp cả nước.[/i]Sau khi tham quan khu đền tháp, tôi tiếp tục đi theo hướng ra đường Võ Nguyên Giáp để đi đến Tòa lâu đài Rượu Vang - Wine Castle. Wine Castle cách khu đền tháp khoảng gần 5km. Cho xe lao vun vút trên con đường Võ Nguyên Giáp - được mệnh danh là cung đường đẹp nhất Phan Thiết mang lại cho tôi một cảm giác mà không ngôn từ nào để diễn tả được. Trong cuộc đời tôi chưa từng thấy cung đường nào như thế, cứ như một dải lụa trải xuyên qua những sa mạc cát vô tận.[/i]Phía trước là bầu trời trong xanh không gợn một bóng mây. Đẹp đẽ là thế, nhưng lại đầy ma mị. Con người dễ dàng sa ngã trước những điều đẹp đẽ, và tôi cũng vậy. Chính vì quá mê đắm vào vẻ đẹp và sự cuồng nộ mà tốc độ mang lại, bàn tay tôi cứ siết chặt tay ga mà không để ý rằng tôi đã vượt qua ngưỡng 100km/h từ lúc nào không biết. Đây là lần đầu tiên tôi chạy nhanh đến vậy. Mải mê cho tới khi thấy thấp thoáng hình ảnh của tòa lâu đài rượu vang hiện lên từ xa, tôi giảm ga lại.[/i]Tòa lâu đài hùng vĩ, hiện lên trắng toát giữa nền trời xanh thẳm, nguy nga và đồ sộ. Tòa lâu đài xây bằng đá trắng, với những hàng dây leo trải dài phủ khắp các bức tường thành. Bao bọc xung quanh là những hàng cây cao, tỏa bóng sum xuê làm nổi bật lên tòa lâu đài ở một góc trời. Trong khoảnh khắc tôi cứ ngỡ mình lạc vào một nơi nào ở Châu Âu chứ không còn ở Việt Nam. Khi đến nơi thì tôi gặp một nhân viên duyên dáng của tòa lâu đài hướng dẫn cho những vị khách lẻ. Vé vào là một tấm thẻ đeo với nhiều sự lựa chọn. Bạn có thể mua gói chỉ tham quan chụp ảnh thôi, hoặc vừa tham quan vừa thử rượu. Tôi chọn gói tham quan và thử 4 loại rượu vì nghe bảo đây là nơi có phương pháp ủ rượu vang rất ngon.Ấn tượng của tôi về nơi đây là về mặt quy mô của công trình, vốn là dân bất động sản và công trình nên tôi đặc biệt thích thú những cái gì liên quan. So với ở khu tháp chàm thì ở đây lại rất đông du khách, đa phần là khách đi theo đoàn, nơi đâu cũng nườm nượp người, kẻ ra người vào không ngớt.Tuy nhiên chỉ có một điều tôi không thích lắm ở đây, đó là cách phục vụ khi hướng dẫn viên cho khách xuống bên dưới hầm rượu để tham quan. Cách thức cũng giống như tham quan ở những nơi khác, sẽ có một hướng dẫn viên dắt các đoàn khách đi một vòng bên dưới hầm rượu và thuyết minh về quy trình cũng như cách thức làm ra món rượu vang trứ danh. Tuy nhiên, người hướng dẫn viên lại nói quá nhanh cứ như làm cho xong nhiệm vụ. Khách thì đông, hầm thì tối và người thì ồn ào. Cho nên không gần như không thể nghe kịp những gì người hướng dẫn viên nói. Và tôi có cảm giác mình như bị lùa đi như lùa vịt.[/i]Chưa đầy 5 phút sau là tôi đã đi xong khuôn viên hầm rượu và quay lên trên để thưởng thức các loại rượu như đã đăng ký ban đầu. Sau khi nếm 4 vị rượu xong thì tôi được tự do đi ra ngoài tham quan tòa lâu đài.[/i][/i]Tổng kết lại điểm đến thứ 2 thì tôi chỉ ấn tượng về mặt công trình kiến trúc của tòa lâu đài, đặc biệt là nó lại được xây dựng giữa chốn sa mạc cằn cõi này. Còn những vấn đề khác thì cũng không có gì quá đặc biệt.[/i]Sau khi check-in 1 homestay nhỏ tọa lạc ở gần cuối con đường Hiền Vương. Cửa vào khá nhỏ và phải xuống một con dốc do nền nhà thấp hơn mặt đường, nhưng bên trong là một homestay nhỏ nhỏ xinh xinh, được cải tạo từ một căn nhà bình thường và sử dụng chung với chủ. Có một điều đặc biệt trong các chuyến đi của tôi, vì thường tôi chỉ đi một mình cho nên tôi luôn ưu tiên chọn phương án lưu trú là giường dorm, vì vốn dĩ mục đích loài người sáng tạo ra giường dorm là thế. Nhưng thật sự chưa bao giờ tôi được ở một cái giường dorm nào. Vì hầu như đều bị các nhóm bạn đi đông bao hết, dù có dư giường cũng ngại cho người lạ như tôi ở chung. Nên các chuyến đi tôi đều tốn hơn mức cần thiết vì phải thuê cả một phòng riêng. Cô chủ homestay đã lớn tuổi, lại rất chu đáo nhiệt tình, thấy tôi một mình và vì cũng đã liên hệ trước đó nên dù thuê một riêng nhưng cũng lấy giá rất mềm. Sau khi nằm nghỉ ngơi, cất bớt đồ đạc, tôi tiếp tục lên đường và khám phá điểm tiếp theo - và cũng là điểm đến mà tôi quan tâm nhất trong hành trình. Đó là Khu di tích trường Dục Thanh.[/i]Theo những gì tôi tìm kiếm để tham khảo cho chuyến đi Phan Thiết thì nhận ra một điều là có rất ít nếu không muốn nói là gần như không thấy sự xuất hiện của địa điểm này trong các review về du lịch của các bạn trẻ khi đến với vùng đất Phan Thiết. Có lẽ đối với một số người điểm đến này không thực sự hấp dẫn vì nó khá nhỏ, và mang tích lịch sử chứ không có nhiều cảnh đẹp. Thậm chí khi tôi hỏi đường một số người sống tại Phan Thiết cũng không phải ai cũng biết Trường Dục Thanh là ở đâu, cái gì. Chạy lang thang một hồi tôi vào một khu chợ tự phát, thì được một chị bán trái cây chỉ đường và nói ở đó phải gọi là "Khu nhà di tích bác Hồ" thì người ta mới biết. Có lẽ cái tên Dục Thanh chỉ còn lại trong ký ức một số người xưa, tôi biết đến nơi này đơn giản là vì tôi xuất thân từ dân Chính trị học.Khi đến nơi thì tôi cũng chẳng thấy ai giữ xe, chỉ được một anh bộ đội chỉ để xe ở vỉa hè rồi khóa cổ thôi, không mất đâu. Đến đây tôi mới nhận ra đối diện ngôi trường là bảo tàng Hồ Chí Minh. Nằm trải dài trên con đường Trưng Nhị kế bên dòng sông Cà Ty hiền hòa làm dịu mát cả vùng đất miền trung đầy nắng gió.Đúng với tiêu đề của bài viết, tôi đến đây là vì Trường Dục Thanh, nơi mà người thanh niên Nguyễn Tất Thành từng dạy học và cũng là nơi cuối cùng trước khi người thanh niên khăn gói đi về phương nam và sau đó là một hành trình vĩ đại đi tìm tự do nơi xứ người. Không cổ súy, không phê phán, không xuyên tạc, không ca ngợi bất kỳ điều gì liên quan đến chính trị vì tôi chỉ muốn đề cập đến khái niệm du lịch và lịch sử. Tôi không quan tâm mọi người biết gì, hiểu gì và có một cách nhìn nhận như thế nào về cố chủ tịch Hồ Chí Minh. Tôi chỉ biết rằng hơn 100 năm về trước ngay tại đây, đã nuôi dưỡng một hoài bão, một tư tưởng phi thường. Tôi đến đây để cảm nhận và để trân trọng những gì mà nhân loại gọi là LỊCH SỬ.[/i]Ngọa Du Sào - Nơi thầy giáo Nguyễn Tất Thành thường đọc sách báo trong thời gian dạy học tại trường Dục Thanh.[/i]Nhà Ngư - Nơi nội trú của thầy giáo và học trò trường Dục ThanhSau khi kết thúc chuyến tham quan thì cũng gần xế chiều, do đã chạy xe cả buổi sáng nên bây giờ tôi cũng thấm mệt nên chỉ chạy dọc đường ven biển để thư giãn và hít thở không khí biển miền trung.[/i] Bãi đá Ông Địa[/i][/i]Với những bạn nào biết về Phan Thiết thì chắc quá rành con đường đá này ^^. Chạy một hồi thì tôi xuống tận Mũi Né. So với trên thành phố Phan Thiết thì Mũi Né lại đông người hơn hẳn, dọc một bên là các khu khách sạn, resort san sát nhau và chiếm hết bãi biển. Còn một bên là các hotel nhỏ, cửa hàng buôn bán, cho thuê xe máy với các bảng hiệu làm tôi ấn tượng là toàn tiếng Trung Quốc và tiếng Nga. Qua khỏi đoạn này thì tôi đến một nơi là hỏi ra mới biết là làng chài ở Mũi Né. Ở đây tụ tập rất đông người đến để ngắm biển, xem cảnh làng chài hoạt động như thế nào. Cũng có dăm ba cặp đôi đến chụp đám cưới, kẻ quay flycam, người dựng tripod nói chung ở đây diễn ra đủ trò khá là nhộn nhịp.[/i]Làng chài Mũi Né dưới ánh hoàng hônRiêng tôi thì tôi tìm cho mình một góc nhỏ yên tĩnh và ngồi đưa mắt về khoảnh không phía trước. Vô định - vô ưu là cách diễn đạt chính xác nhất tâm trạng của tôi lúc này. Tôi chẳng suy nghĩ bất kỳ điều gì, và tôi cũng không có một mục tiêu quan sát nào, tôi cứ phóng tầm mắt ra phía trước và ngẩn người trước khung cảnh trước mặt. Hoàng hôn ở Mũi Né có lẽ là hoàng hôn đẹp nhất mà tôi từng được xem. Ánh mặt trời sắp lặn, ửng lên sắc cam làm rực cả một góc trời, phía bên kia là những vần mây dầy đặc màu xanh ngắt làm bật lên một nền trời với 2 màu tương phản cực kỳ rõ nét. Một bàu trời cực kỳ ấn tượng mà tôi chưa từng nhìn thấy ở bất cứ nơi đâu. Bên dưới là vô vàn những con tàu, thuyền, bè, thúng chen nhau trên mặt biển hồng vì ánh mặt trời. Tôi đã chụp rất nhiều ảnh để lưu lại khoảnh khắc này, nhưng rồi tôi cũng đành chịu bất lực vì không có một máy ảnh nào, một máy quay nào có thể mô tả lại được khoảnh khắc kỳ diệu này. Nên tôi đành cất máy ảnh và chỉ biết cố gắng ngồi nhìn thật lâu để khắc ghi khoảnh khắc kỳ diệu này vào sâu trong tâm khảm.[/i][/i]Một con thuyền độc mộc giữa biển khơi khi màn đêm buông xuống(Còn tiếp)Nguồn : gody.vn
Thế giới ngọt ngào của bảo tàng nghệ thuật chocolate – The Art of Chocolate museum 11-10-2018, 09:10