Hơn một thế kỷ sừng sững bắc ngang con sông Hồng, cầu Long Biên Hà Nội không chỉ là chứng nhân lịch sử vĩ đại của người Hà Nội, mà còn là một góc lạ mà quen giữa nơi trung tâm náo nhiệt. Đối với riêng tôi, nhắc tới cầu Long Biên là nhắc tới những kỷ niệm, trải dài từ thời bé xíu đến khi trưởng thành. Dạo bước trên những nhịp cầu sắt, thả tâm hồn vào sông nước mênh mang, ngắm nhìn dòng người ngược xuôi qua lại thực sự có thể xua tan đi nhiều phiền muộn.Ngày bé, cầu Long Biên với tôi nằm sau những guồng quay đều của chiếc xe đạp cà tàng của bố. Nhớ một ngày Hà Nội nắng hanh, bố con tôi dậy muộn, rong ruổi trên những con phố Hà Nội. Sau bát cháo lòng thơm ngậy, bố chở tôi đi một vòng cầu. Đoạn lên dốc thật nặng nhọc, nhưng cả quãng đường sau đó mới thật là mãn nhãn.Đoạn lên dốc nặng nhọc.Gió hiu hiu, nắng vàng nhuộm những khối sắt cũ kỹ. Sông Hồng thời ấy còn hoang dã, những bãi đất giữa sông vẫn còn bỏ không, một đám trẻ con dắt díu nhau thả diều, chơi quay, nhảy ngựa. Những ngày ấy, cầu Long Biên Hà Nội với tôi là một khoảng trời khác, đầy xa lạ so với con ngõ nhỏ bình lặng nơi tôi sinh ra. Tôi yêu thiên nhiên từ thuở ấy, yêu những con đường và cảnh vật cũng từ thuở ấy. Cứ thi thoảng tôi lại bám theo bố trong những chuyến du hành nho nhỏ kiểu vậy.Con đường sắt quen thuộc với bao thế hệ Hà Nội.Nắng nhuộm vàng cả những thanh sắt.Sau này lớn lên, khi có cơ hội giao lưu với những người khách du lịch ngoại quốc và giới thiệu hình ảnh Hà Nội tới họ, tôi lại có cơ hội ngắm nhìn và cảm nhận một cầu Long Biên Hà Nội khác. Đây luôn là nơi yêu thích để tôi giới thiệu hình ảnh của một “Hà Nội khác” tới khách du lịch. Rằng Hà Nội không chỉ có đèn xe đông đúc. Ngay ở nơi xô bồ này, bạn vẫn có thể tận hưởng một không gian mở, hít thở gió trời, nhìn ngắm cỏ cây sông nước, gần gũi với thiên nhiên và có những bức ảnh đẹp.Nhân một ngày mát mẻ, tôi tự thưởng cho mình một ngày dạo bộ. Gửi xe xong xuôi, tôi băng qua đường, leo lên một con dốc ngắn. Đây là chợ đầu mối Long Biên, kia là khu nhà trọ thu nhập thấp cho dân lao động nghèo. Ai đi qua đây có lẽ cũng cảm thấy chạnh lòng với điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, chẳng khác gì một khu “ổ chuột”. Một quang cảnh thật khác với phố xá phồn hoa chỉ cách vài bước chân ngoài kia.Chợ đầu mối Long Biên.Chốn chợ nghèo.cầu Long Biên Hà Nội từ lâu đã cấm xe ô tô, ở đây chỉ có xe thô sơ và xe gắn máy qua lại. Những khung sắt ngả màu thời gian khiến cảnh vật càng trở nên “vintage”. Đôi lúc lại thấy một chiếc xe đạp chở hoa hay những gánh rau băng qua cầu, chầm chậm và kiên nhẫn giữa tiếng động cơ xe máy rầm rầm, thi thoảng khiến cầu rung lên bần bật.Cầu có vài đoạn gọi là “chiếu nghỉ”, nơi các bạn trẻ dừng xe để leo qua thành cầu vào đường ray chụp hình, hay những gánh hàng rong nghỉ chân bán đồ cho người qua lại. Có đôi chỗ trông như một phiên chợ quê với đủ các loại rau củ, người mua kẻ bán chẳng ai muốn kì kèo. Xa xa là những ruộng ngô, vườn chuối, cây ăn quả hay rau xanh. Màu xanh cây cỏ bát ngát một vùng.Tựa như phiên chợ quê.Vườn chuối, vườn ngô ngay kề bên cây cầu Long Biên Hà Nội trăm tuổi.Đi thêm một đoạn nữa, sông Hồng hiện ra, bao la một màu nước phù sa chầm chậm chảy. Bãi giữa sông Hồng cũng là một điểm thú vị để khám phá, với “bãi tắm tiên”, nơi những bác trung tuổi hay tụ tập chơi thể thao rồi tắm sông. Họ bơi ra một ốc đảo nhỏ ở giữa sông, trông như một cù lao xanh với bãi cát mịn và bãi tắm thoai thoải. Những khi lũ lên, ốc đảo này lại nằm gọn dưới lòng sông. Ngoài Hồ Tây, thật khó để tìm ra một nơi gần gũi với thiên nhiên hơn nơi này.Bãi tắm tiên ở giữa sông Hồng.Sông Hồng bao la, là nơi cuộc sống của nhiều người được xây dựng lên.Những bước chân đưa tôi sang đầu cầu bên kia, vòng qua một khu phố rồi lại lên cầu cho đoạn đường ngược lại đi về. Cầu Long Biên của ngày hôm nay đã trở thành một điểm hấp dẫn giới trẻ. Buổi tối nơi đây còn có dịch vụ cho thuê chỗ ngồi và chiếu để hóng mát. Dịch vụ chụp ảnh cưới tại đây cũng phổ biến hơn. Cầu còn là nơi người dân chạy bộ, tập thể dục. Cuộc sống muôn màu hiện lên chân thực bên những nhịp cầu.
Giống thanh long ruột đỏ TL5 18-06-2018, 14:30