Uống trà đá, phải ngồi vỉa hè mới đã!

Bạn hay bảo tôi, ở Sài Gòn chỉ cần bước chân ra đường thôi thì lúc nào cũng sẽ có sẵn cafe vỉa hè thì tôi lại tự hào rằng, Hà Nội có trà đá và chỗ nào cũng có thể ngồi được.

Muôn hình vạn trạng của cốc trà đá, từ cái quán bé xíu chỉ với 2,3 cái ghế kèm cái điếu cày cho tới một quán trà đá “sang chảnh” mà nhiều người nhận xét là đẹp nhất Hà Nội, thế nhưng chỉ cần đặt mông xuống, gọi ngay một cốc, hỉ hả đủ thứ chuyện không có hồi kết chính là một văn hoá khó bỏ được của những ai thân quen với Hà Nội.

Trà đá - thông tấn xã vỉa hè

Gọi là trà đá thế nhưng không nhất thiết uống trà. Trà đá chỉ là cụm từ mà tới đó, người ta có thể gọi một cốc trà mạn, trà tươi, nhân trần, nước vối hay là một cốc quả la hán. Nhiều người khoái quán trà đá lắm và tôi cũng nằm trong số đông những con người đấy. Hình ảnh một đứa con gái ngồi vỉa hè, cười vang cùng với lũ bạn ở quán trà đá mà bạn tôi thường bảo rằng “lạc quẻ” là điều tôi thấy vui vẻ nhất trong những năm tháng gắn bó cùng Hà Nội.

'Gọi là trà đá thế nhưng không nhất thiết uống trà'.


Trà đá có một sự phê pha không diễn tả được. Từ khoái nó rồi chuyển qua mê. Trà đá có thể uống bất cứ lúc nào, trong những ngày Hà Nội rét cắt da cắt thịt, lại còn ngồi Hồ Tây hưởng gió rít, xì xụp uống chỉ để ấm người. Trà đá có thể uống trong những ngày Hà Nội nắng cháy da, hơi nóng bốc lên rát mặt mà người ta vẫn có thể ngồi rít một điếu thuốc lào rồi mới nhấm nháp thì chuẩn… đúng vị.

Bạn tôi có dịp từ Sài Gòn bay ra Hà Nội và vô cùng thắc mắc, tại sao người Hà Nội có thể ngồi co ro trong gió rét mà vẫn uống trà đá – thức uống mà khi uống vào lạnh cứng hết người một cách ngon lành. À, không có lý do, chỉ là sở thích. Mà đã là sở thích thì khó nói lắm.


Từ chuyện sáng sớm hôm nay, bà vợ đột ngột dựng dậy lúc 5h chỉ để đòi đi đạp xe ở Hồ Tây hay một nồi thịt kho nhưng lại lỡ tay cho quá nhiều đường. Từ chuyện thời sự cho tới chuyện bà hàng xóm cạnh nhà.

Từ chuyện hôm nay đang trend gì trên mạng cho tới chuyện cãi nhau với bạn trai… “Di dỉ dì di, cái gì cũng có” ở trà đá. Nhưng mà, cái “thông tấn xã vỉa hè” với một “hãng truyền thông trà đá” độ tin cậy không cao lắm, đừng dại mà ngồi hóng rồi tám chuyện rồi lan truyền ra nhé!

'Nhưng mà vui! Ngồi trà đá vui'.


Nhưng mà vui! Ngồi trà đá vui. Nói chuyện không ngừng nghỉ để giải tỏa hết mọi thứ mà không muốn về. Một lũ chúng tôi có thói quen ra trà đá, gọi ngay một đĩa hạt hướng dương cắn tanh tách. Và quán cô Tuyến ngay hồ Tây là một “địa chỉ tin cậy” cho một lũ nghiện trà.

Uống trà đá thì không có một nguyên tắc nào cả. Người ta thích trà đá vì nó tiện, không câu nệ, không khách sáo, không lựa khách và điều tiên quyết là… rẻ tiền. Bạn có thể mặc một chiếc váy dài thướt tha, hay diện một bộ vest đắt tiền, hay đôi lúc là xuề xòa với bộ quần áo mặc nhà kèm đôi dép tổ ong nghìn lỗ.

Cái chính, ở trà đá chẳng ai bắt khách đi nhẹ nói khẽ cười duyên, có thể ngồi thậm thụt nói chuyện với nhau, có thể cười hô hố lúc thích, hoặc có thể chửi mấy câu… và kệ.


Một nét khác của Hà Nội sau những cốc trà đá

Tôi từng cười khi bạn tôi bảo, sau này về già sẽ kế nghiệp mẹ bán trà đá ở sân bóng cạnh nhà. Tới lúc nghiện trà đá rồi, tôi lại thúc giục nó nghỉ việc về bán trà đá. Một lũ bạn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Quán trà đá là nơi vừa giải khát, vừa thư giãn, vừa là nơi có thể ngắm phố xá. Với nhiều người Hà Nội, tam tầm đi làm, sà vội vào một quán trà đá ngay ven đường vừa xả hơi, vừa ngắm dòng xe bên ngoài là một cái thú.

Tôi vẫn nhớ hồi tôi còn là sinh viên, một lũ 6 đứa lúc nào cũng ùa ra chiếc quán nhỏ của một bác lớn tuổi, gọi mỗi đứa một cốc rồi tán gẫu tới tận khuya mới chịu đứng dậy ra về. Hồi đấy, trà đá chỉ mới một nghìn/một ly – quá rẻ cho một buổi nói chuyện.

Những cốc trà đá không đậm nhưng cuộc trò chuyện bên cốc trà đá cứ gọi là 'đưa'.


Với chúng tôi, lúc đấy cốc trà đá giải khát vô cùng, mặc dù đặc quẹo, vừa uống vừa lắc đầu nhăn nhó. Cái vị trà chát xíu chạm ngay đầu lưỡi, tê rần thế nhưng ngấm trọn vào thì phê phải biết. Gọi ngay một phong kẹo lạc, kẹo dồi thì chuẩn bài lắm. Hầu hết các quán trà đá từ góc ngõ cho tới đường lớn đều có cái món này. Mấy cái kẹo bỏ trong hộp, một cái điếu cày, một xô đá, một ấm trà kèm theo mấy chai nước giải khát đủ màu xanh, đỏ, vàng, vậy mà thành một cái quán.

'Cái vị trà chát xíu chạm ngay đầu lưỡi, tê rần thế nhưng ngấm trọn vào thì phê phải biết'.


Mùa hè, trà đá lên ngôi. Ấm trà pha đặc quánh, rót ra cốc, thêm chút nước lọc cho loãng dần và vừa miệng rồi múc ngay mấy viên đá cho vào. Bây giờ, người ta không dùng đá cây để chặt nhỏ ra như ngày xưa nữa mà dùng đá viên cho tiện. Tôi là đứa mê trà đá, nên nhấp một ngụm vào ngày hè thôi cũng đủ làm tôi đã và sướng.

'Nhấp một ngụm vào ngày hè thôi cũng đủ làm tôi đã và sướng'.


Mùa đông uống trà đá lại có cái thú khác. Vừa rét run cầm cập, vừa kê miệng uống cái thức uống lạnh toát đấy vào người cũng đã ra phết. Thế nhưng, bạn có thể lựa chọn 1 ly trà nóng hổi, áp ly trà vào tay, thưởng thức cái hơi nóng xuyên qua từng tế bào của bàn tay rồi mới nhấp từng ngụm nhỏ. Để lâu, trà nguội rồi thì réo lên “U ơi, cho con thêm trà nóng vào ly đi ạ”. Chúng tôi thường gọi đây là “trà đá nóng” - một sự mâu thuẫn không có thể lý giải nổi với cái tên…

Có ai cảm nhận được vị ngọt của trà không? Riêng tôi, tôi thấy trà nóng ngọt lắm. Vị ngọt đọng lại đầu lưỡi làm tôi đê mê trong cái sự run rẩy của gió lạnh. Nói xong lại thèm cảm giác đấy tới khó tả.

Mùa đông uống trà đá lại có cái thú khác...


Kí ức của tôi về trà đá đều là những trải nghiệm, có thể kể liến thoắng không hồi kết. Vậy mà lâu lắm rồi không còn có cảm giác được lê la rồi gọi vọng “Cho cháu một trà nhiều đá cô ơi” nữa. Thèm không? Tất nhiên là có chứ. Thèm tới mức mà vô số cuộc hẹn lên lịch đều là “ra trà đá” đi.

Hà Nội đang bước vào những ngày giao mùa. Hạ đang dần lùi và thu run rẩy bước tới. Tầm này nếu bình thường cũng chạy xe sà vào quán trà đá nào rồi đấy. Thế nhưng thời điểm nước sôi lửa bỏng, mọi người đang phải căng mình chống dịch thì ở nhà là an toàn nhất. 3 tháng rồi tôi không được ngồi ở chiếc quán nhỏ ngay ven Hồ Tây, hít hà gió của hồ. Nhớ tới phát thèm và luôn miệng mong ngóng. Nhưng hơn ai hết mọi người đều hiểu rằng, phải chiến thắng ở cuộc chiến khó khăn thì mới có thể gặp lại được.

Rồi chúng ta sẽ gặp nhau, sẽ tám chuyện rôm rả ở trà đá nhé!

Hẹn nhau một ngày cà kê nhé, trà đá Hà Nội?


Đọc tin mới nhất hôm nay

Bài liên quan
Uống trà đá, phải ngồi vỉa hè mới đã!
Dân Hà Nội kéo nhau lên phường xin giấy đi đường vì 'ở nhà quá chán'
Chả rươi Hà Nội: Khi ăn không được vội